Skip to content Skip to sidebar Skip to footer

Dòng Thơ Lưu Diệu Vân – Nguyễn Thị Khánh Minh

Nguyễn Thị Khánh Minh

Dòng Thơ Lưu Diệu Vân

Các nhà thơ nữ Việt Nam đầu thế kỷ 21 đã góp phần tạo nên sự sinh động, thay đổi diện mạo thi ca Việt Nam. Thế giới ngày nay như một tảng băng đang trôi dần về vực lửa, nơi đó ranh giới của thiện ác phải trái trở nên mù mờ, lòng người bị phân chia bởi trăm ngàn biên giới, mọi niềm tin thành nghi hoặc. Trên tảng băng đang tan ấy, thi ca của lớp nhà thơ nữ này như một bến bờ để neo lại những phân rã, để hiệu đính lại những phù phiếm, sai lầm của định kiến, bằng cái nhìn sắc xảo, thực tế, táo bạo, thách thức. Thi pháp hiện đại, được thể hiện qua ngôn từ mới mẻ và hình ảnh đầy sáng tạo. Sức thuyết phục của họ dường như nằm ở then chốt Cảm Xúc Thi Ca, một thứ cảm xúc dịu dàng của nhân ái, tràn trề của tự do, kiêu hãnh của độc lập, ngang tàng của bức phá, cho người đọc thấy được một cái Tôi-Nữ-Tính đầy tự tin, lấp lánh nữ quyền. Nói có vẻ nghịch lý, nhưng, chính niềm tự tin, phóng khoáng ấy lại khiến thơ của họ mang chất thơ ngây và gợi cảm.

Một trong số tiếng thơ ấy là Lưu Diệu Vân. Cô thuộc thế hệ những nhà thơ nữ sinh sau biến cố 1975, nhưng không vì vậy mà đặt mình đứng ngoài những hệ lụy của chiến tranh, của vấn đề ý thức hệ, của thống khổ dân tộc. Và, rực rỡ nhất trong thơ cô là thơ ca ngợi Tình Yêu, cô đã nói, nghe như là chân lý, rằng: “Tình yêu giá trị hơn tất cả tinh túy hoang sơ của đất trời” (Sa Thạch), những trích đoạn sau đây của Lưu Diệu Vân được trích ở tập thơ:  7 giờ 47 phút (xuất bản 2010)

Khi em buồn
Em chỉ muốn nghe anh dịu dàng nhắc nhở bằng giọng điệu đẫm hơi ấm rằng chuyện vui buồn của em và cảm hứng nguồn sống anh là một,
rằng dù anh là người đàn ông cận đại nhưng anh biết yêu thương em bằng tất cả sức lực của phần đời còn lại,

rằng nơi chốn yên bình nhất để em hóa giải u uất là bên trong lồng ngực anh
rằng trên đời này không còn gì quan trọng hơn những môi hôn chân ái trễ muộn
rằng nỗi buồn là nơi khởi đầu hạnh phúc giao hòa tâm hồn hai chúng ta. “
(Những điều giản dị)

mùa hè mắc võng nơi hai đầu ngọn sóng

ru khe khẽ lọn tóc nắng

màu hạt dẻ

hạnh phúc thường hằng căng tràn chuyện dài chuyện ngắn

đêm cắn vỡ mặt trời rơi

đêm phát sinh hai vì sao mới

chúng ta chơi trò ráp nối

nơi vị trí em vừa vặn

mỗi mình anh

dấu lệ trên má em và lòng bàn tay nóng anh
vết son hồng em và ánh cười nồng anh
vân hoa ngực em và vầng trán hiền anh
đêm chứng minh mọi muộn phiền nghi ngại sẽ thôi còn tồn tại
đôi môi tiếp nối nơi bàn tay khởi đầu
mình âu yếm nhau nồng nàn
ngàn ngàn vạn vạn ngày đổi lần này
mùa hè vé một chiều về giữa biển rộng chăn gối thơm
yêu
một đời.

(Mùa hè vé khứ hồi)

họ đang cố gắng tranh thủ

thách thức lý luận phiến diện

không bằng những đôi môi khập khiễng

mà bằng thể chất tráng kiện

có sừng

có sức lực

của những người đàn bà đang biết mình muốn gì

sau hai ngàn năm đần độn

cái thuyết chính chuyên

xã hội chuyên chính

bị bịt miệng bằng mảnh khăn trắng

không lốm đốm những giọt máu hồng

(Khắt khe)

Và đây là hai bài thơ trích trong tập thơ mới nhất của Lưu Diệu VânThế Kỷ Của Những Vật Tế (Văn Học Press xuất bản 2021)

Thế kỷ của những vật tế

chúng ta cứ chảy ngả ngớn về phía trước như thế

nơi đàn ngỗng chẻ sóng xôn xao về vị tổng thống trò hề

cùng cô ca nhạc sĩ hoa-hồng chơi ngông áo cộc không váy

kết hợp với tiếng tăm tráo trở được lộng kiếng

người đàn ông bên kia rào tìm cách thu thập tin tức từ mặt nước mà không cần phải rót mật vào tai không khí

cô bé da trắng thả tay mẹ trượt vội xuống mũi giày sờn đã cưu mang hơn 10,300 em bé da vàng mà tiếng chào của anh vẫn chưa vọng đến cuối cuộc chiến

trong chiếc cầu mũ viền lông tơ hơi thở chúng ta tranh chức giáo đầu

ngoài kia những bức tường biên giới đang được xây bằng lời bào mòn cờ hoa bị thóa mạ

vẫn trong trạng thái hành trang hơn hai thế kỷ nặng nề sự tử tế

anh gỡ chiếc vỏ bảo hộ những bạo lực ấu thơ

những vết bầm ẩn dụ kén khổ chủ

trước và sau hàng cúc áo

liếm môi em như một lá thư sắp cháy cong

lịch sử chỉ là một tiếng rên phản kháng giữa đám đông cả tin nay đã sờn trí nhớ

em dũng cảm nhất trong xiềng xích vòng tay anh chai sạm…

Xong giao dịch thịt da, em đưa tờ năm mươi đồng trả công

Anh thối lại một buổi chiều nắng đầy sỏi huyết dụ

lồng bên trong những viên tuyết tầm nhiệt

và trong cơn lốc nước ta nghe thoang thoảng con người đã biết

biến cái lạnh thành vũ khí đấu tranh

cho nhân quyền/ nhân cách/ nhân nghĩa

và nhân tình là vật tế hy sinh

Những kẻ săn mây

tư sản lẫn vô sản

những nạn nhân mê ảo giác dị giải

người Việt nhìn ra tiên rồng

người Trung Quốc nhìn ra điềm dữ

người Âu nhìn ra bờ Địa Trung Hải

người Tây thấy Chúa múa quanh Đức Mẹ

trẻ nhỏ thấy thuyền buồm, mũ trùm, chó con, chiếc bánh…

người lớn nhận diện chiếc dù mù khói

nhắc nhở kéo cửa kính xe chắn quá khứ

là kẻ săn mây chuyên nghiệp được tín nhiệm

tôi thấy toàn những mục tiêu yêu kiều

từ khoảng cách, hình dáng

tôi tính ra trọng lượng

tốc độ bốc hơi hiện tại

tương quan với luồng gió

nhiệt độ khí quyển

tôi có ngay chiều cao đồng bộ với vòng quay mặt trời

dan díu với tư thế xoay nghiêng của trái đất

để ý kỹ đến những loài khác chung quanh

dấu hiệu hiện hữu phù phiếm

bóng chập chờn như những cái khiên phiến loạn

đàn chim hốt hoảng bay về tổ

tia nhắm dễ dàng

tôi bắt chúng trong tình trạng yếu thế nhất

vừa lùng mồi vừa tránh lũ thợ săn

tôi ngày càng điệu nghệ

có thể bủa vây cả chốn tầng cao hơn tầm với

bí quyết là không nhìn đắm vào dung nhan trắng sữa của chúng

khi cố tình dẫn chệch hướng

dù sao, tôi rất hãnh diện với nghề

bảo vệ bè phái tàn tích đang vào quên lãng

chỉ còn vài đứa như chúng tôi

sống vất vưởng trên những cụm thời gian buôn lậu

và để không bị phát hiện

chúng tôi gọi mình là thi sĩ.

Nguyễn Thị Khánh Minh

Leave a comment